Có đôi khi tôi nghĩ mình cần một khoảng lặng, một khoảng lặng thật nhỏ để một ai đó có thể suy nghĩ về nhiều thứ, những thứ mà ở giữa dòng đời ồn ả này tôi chỉ chợt nghĩ đến rồi nó lại mất đi trong phút chốc.Một khoảng lặng bé bé thôi nhưng ở đó tôi trải lòng với suy nghĩ của mình, với con tim và lý trí của mình một cách chân thật nhất. Một khoảng lặng mà ở đó tôi không sợ bị ai suy xét tôi đang nghĩ gì.
Một khoảng lặng để tôi nhận ra tôi đã có những gì và đang có những gì và sẽ mất những gì. Một khoảng lặng để biết được hạnh phúc đôi khi đơn giản lắm, để biết được tôi đang sống thật ấm áp dưới ánh mặt trời, để biết quanh tôi còn bao người lạnh lẽo và cô đơn. Và một khoảng lặng để yêu cuộc đời.Dòng chảy cuồn cuộn cuốn trôi những con người vào cuộc sống sô bồ tấp nập, những toan tính, những âu lo, những nỗi nhọc nhằn năm tháng... tất cả chỉ vì mục đích sinh tồn....
Có bao giờ bạn thử hỏi lòng, tại sao chỉ mới có chút thời gian ra ngoài đời mà mình lại thay đổi đến thế? Có khi nào bạn tự hỏi, những việc ngày xưa từng lên án, ghét cay ghét đắng , những lời nói dối, những thủ đoạn và âm mưu, những lừa lọc và tội lỗi.... tất cả quay cuồng , quay cuồng như cơn lốc cuốn , và bạn phải chẳng chỉ là một vật nhỏ bé cũng như hàng vạn vật khác bị gió cuốn bay đi?
Còn đâu bản nhã, còn đâu phong cách xa xưa? Mà cũng phải, sống trên đời mấy ai tự tạo được phong cách của mình đâu?
Và bạn chợt ngẫm về bản thân mình... Bạn cũng đã từng có thời mơ mộng, bạn cũng đã từng có thời ước ao , một ngày nào đó, phải, một ngày nào đó, bạn sẽ nổi tiếng trong lĩnh vực của bạn chọn...
Nhưng mấy ai được như vậy? Bạn chẳng biết từ khi nào đã từ bỏ con đường mình đã chọn, đi theo một con đường khác, chẳng biết có dễ dàng, trơn mượt hơn chăng?
Bạn ạ, cuộc sống là như thế đấy, phũ phàng và tàn nhẫn. Nó cuốn người ta đi và chẳng để lại một dấu vết gì trên dòng thời gian... Nhưng bạn đừng buồn, vì đó chẳng phải là một bi kịch gì to lớn, bởi ngoài bạn ra còn có hàng triệu người khác cũng như bạn cả. Điều quan trọng là bạn đã làm thế nào để đứng vững trên con đường của bạn, để vượt qua bức tường mà chính bạn dựng nên? Không phải bằng thủ đoạn đạp lên trên đầu người khác, không có những toan tính lọc lừa...
Một ngày kia, khi bạn sắp từ giã cõi đời, bạn chợt nhận thấy, tất cả chỉ là phù phiếm mà thôi, hư danh và ảo vọng... bạn hãy mãn nguyện vì cuốc sống của bạn đã trải qua có nhiều dấu ấn, nhiều kỉ niệm, nhiều bước đường khó khăn, nhiều khi gục ngã, nhưng sau mỗi lần gục ngã lại vùng đứng lên mạnh hơn
Một khoảng lặng trong cuộc sống, ai cũng cần có cả, bạn cũng thế mà bất kì ai trong chúng ta cũng thế, hãy nên dành một phút lặng yên hồi tưởng lại quá khứ, nhìn một cách nghiêm khắc và chính xác nhưng đầy nhân ái và vị tha ra xung quanh, rũ bỏ những bộn bề lo toan, những tham vọng và cuồng nhiệt.